Kỳ 5.
Thám mã đi rồi, Phạm Bạch Hổ đang ngồi suy nghĩ không biết hành động như thế nào để cứu Ngô Xương Văn và Ngô Xương Ngập, chợt có gia nhân vào báo:
- Dạ, bẩm chúa công, có Nam Sách Vương và quân bản bộ của nhà vua đang đợi vào gặp.
Phạm Bạch Hổ cả mừng:
- Mời Hoàng thượng vào ngay.
- Dạ.
Rồi Phạm Bạch Hổ vội vã đi thay triều phục. Vừa bước ra sân thì Ngô Xương Ngập, Kiều Công Hãn và đoàn tùy tùng đã tới. Phạm Bạch Hổ và đám gia nhân vội vàng hành lễ:
- Thần không biết, tiếp giá chậm trễ, mong Hoàng thượng lượng thứ. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế.
Nam Sách Vương tiến lại:
- Ái Khanh đứng dậy đi, miễn lễ.
Phạm Bạch Hổ nói:
- Đa tạ Hoàng thượng.
Rồi đứng dậy chắp tay vái chào Kiều Công Hãn:
- Xin chào Kiều tướng quân.
Kiều Công Hãn thi lễ:
- Không dám, xin chào Phòng Át tướng quân.
Phạm Bạch Hổ mời khách vào đại sảnh của trang viên Hương Trà, nhường Nam Sách Vương ngồi ghế chủ, còn mình thì ngồi đối diện với Kiều Công Hãn. Gia nhân bê nước trà. Sau một lượt trà, Nam Sách Vương nói:
- Chắc Phòng Át tướng quân đã biết tình hình ở Cổ Loa. Dương Tam Kha đã nhận di mệnh của Ngô Tiên Vương phò tá trẫm, nay bỗng nhiên phản nghịch, làm chính biến ở Cổ Loa, chiếm ngai vàng lên ngôi vua, xưng là Dương Bình Vương. Ngô Xương Văn đã bị bắt, quốc mẫu và hai em ở Ái Châu không biết tình hình ra sao? Một đạo quân do Đỗ Cảnh Thạc, Dương Cát Lợi chỉ huy đang tiến về Hồng Châu lùng bắt trẫm nên trẫm phải xa giá về đây.
Phạm Bạch Hổ nói:
- Thần đã cho thám mã đi dò la tin tức. Hoàng thượng yên tâm. Ngô Xương Văn không bị sát hại, Thái hậu và hai hoàng tử đang bình yên ở Dương Xá, Ái Châu, ở đó có Dương Nhất Kha che chở, có lẽ Dương Tam Kha không dám làm gì. Hoàng thượng có chủ định gì trong tình hình hiện nay không?
Nam Sách Vương đáp:
- Các đại thần và quân sĩ ở Cổ Loa hầu hết đã đi theo Dương Tam Kha rồi. Quân bản bộ của trẫm ít quá không đủ để phản công lấy lại Cổ Loa. Trong tình hình này trẫm định ở lại trang viên của Phòng Át tướng quân một thời gian rồi sẽ tính sau. Ái khanh thấy có tiện không?
Phạm Bạch Hổ nói:
- Được Hoàng thượng xa giá tới đây thật là một vinh hạnh lớn cho lão phu. Nhưng hoàng thượng nghe một lời thỉnh cầu của lão phu thì mới an toàn được.
- Điều gì, Phòng Át tướng quân cứ nói, đừng e ngại.
- Dạ bẩm, cũng chỉ là bảo đảm an toàn cho Hoàng thượng. Ở đây cách Cổ Loa không xa lắm, thám mã và tai mắt của Dương Tam Kha nhiều. Cho nên để không bị lộ, Hoàng thượng phải ra lệnh cho lính tráng và tùy tùng của Người cỡi bỏ sắc phục quân Ngô Vương, mặc sắc phục quân bản bộ và gia nhân của thần, kể cả Hoàng thượng cũng phải cải trang thì lão thần mới bảo vệ được Hoàng thượng.
Nam Sách Vương nói:
- Đa tạ Phòng Át tướng quân, cứ làm theo lời Phòng Át tướng quân đi.
Phạm Bạch Hổ gọi:
- Bay đâu.
- Dạ.
- Đem ngựa của Hoàng thượng cho ăn no và uống nước. Quân sĩ của Hoàng thượng cho mặc hết sắc phục quân của chúng ta. Đem hai bộ quần áo giống của ta, một cho Hoàng thượng, một cho Kiều tướng quân. Đem một mâm cơm rượu thịt ngon lên đây để ta mời Hoàng thượng và Kiều tướng quân.
- Dạ, tuân lệnh chúa công.
Mọi người thay trang phục, ăn uống no say rồi Kiều Công Hãn nói:
- Đa tạ Phòng Át tướng quân đã cho Hoàng thượng lúc nguy nan tá túc. Mạt tướng cũng đã bỏ công đường Phong Châu đi phò tá Hoàng thượng kinh lý Lục Châu và An Biên lâu rồi. Nay mạt tướng xin trở lại Phong Châu để trông coi công việc địa phương, phần nữa lo quân đội phòng khi Hoàng thượng cần đến.
Phạm Bạch Hổ nói:
- Ta quên khuấy đi Kiều tướng quân đang là Thứ sử Phong Châu. Tướng quân hãy về trông coi công việc của châu, chiêu mộ thêm lực lượng giúp Hoàng thượng và đất nước. Vả lại, việc soán ngôi của Dương Tam Kha sẽ đẩy đất nước đến loạn lạc. Các hào trưởng cần phải chuẩn bị lực lượng để ứng phó. Chúc tướng quân thượng lộ bình an.
Kiều Công Hãn quỳ lạy Nam Sách Vương:
- Thần bái biệt Hoàng thượng, hẹn ngày tái ngộ. Hoàng thượng nên giữ gìn long thể.
Nam Sách Vương đỡ Kiều Công Hãn đứng dậy và nói:
- Tướng quân trước sau thật là một vị đại thần trung quân ái quốc, trung với họ Ngô. Hẹn ngày tái ngộ, chúc thượng lộ bình an.
Vua tôi buồn bã chia biệt. Kiều Công Hãn cáo biệt Phạm Bạch Hổ và lên ngựa đi về hướng Tây Bắc. Nam Sách Vương và Phạm Bạch Hổ nhìn theo cho đến khi bóng người ngựa của Kiều Công Hãn xa dần và mất hút. Bỗng có thám mã từ Cổ Loa về báo:
- Dạ, cấp báo chúa công và Hoàng thượng, Dương Tam Kha đã sai Đỗ Cảnh Thạc và Dương Cát Lợi đem 5000 quân đang tiến về Đằng Châu ta.
Phạm Bạch Hổ bảo các viên tùy tướng:
- Đem tất cả quần áo trang phục của Hoàng thượng và của quân Ngô gói lại và cử 5 tùy tướng dẫn Hoàng thượng cùng các gói trang phục vào núi Hun Sơn tạm lánh. Nhanh lên. Các ngươi không được sơ suất.
- Dạ, tuân lệnh chúa công.
Nam Sách Vương mặc quần áo gia nhân của họ Phạm, đi cùng 5 tùy tướng quân đội Đằng Châu, gia nhân tải theo những gói quân phục của quân Ngô, sắc phục của Nam Sách Vương chạy vào núi Hun Sơn. Phạm Bạch Hổ ra lệnh cho quân sĩ, gia nhân làm việc bình thường như không có chuyện gì xẩy ra. Xế chiều, Phạm Bạch Hổ đang ngồi uống rượu thì gia nhân vào báo:
- Dạ, bẩm chúa công, có Đại tướng Đỗ Cảnh Thạc, Dương Cát Lợi và 5000 quân của Dương Bình Vương đang đợi ngoài cổng trang viên.
Phạm Bạch Hổ vội mặc quần áo chỉnh tề ra đón. Trông thấy Đỗ Cảnh Thạc, Dương Cát Lợi đã xuống ngựa cùng 5000 đang chờ, nét mặt hai người bình thản, không có vẻ gì là đang truy sát. Phạm Bạch Hổ chắp tay thi lễ:
- Chào hai đại tướng quân, cơn gió thần nào đưa hai tướng quân tới nhà lão phu thế này. Không ra đón trước, thất lễ, thất lễ.
Đỗ Cảnh Thạc, Dương Cát Lợi chắp tay thi lễ:
- Hai mạt tướng đến mà không báo trước, thất lễ, thất lễ.
Đỗ Cảnh Thạc nói:
- Phong cảnh Đằng Châu quá đẹp, xứng đáng là quê hương của Triệu Việt Vương xưa và của Phạm tướng công ngày nay.
Dương Cát Lợi nói:
- Trang trại của Phòng Át tướng quân quá đẹp, đáng là một nơi tàng long ngọa hổ.
Phạm Bạc Hổ nói:
- Hai tướng quân quá khen, long hổ gì đâu, không đủ gạo nuôi vài đứa gia nhân. Ha!Ha!Ha!
Cả ba cùng cười rồi bước vào nhà, chủ khách an tọa. Sau một lần trà, Đỗ Cảnh Thạc nói:
- Việc ở Cổ Loa chắc Phòng Át tướng quân đã biết rồi. Ngai vàng ở Cổ Loa đã có chủ mới là Hoàng thượng Dương Bình Vương. Dương Bình Vương không giết một gia nhân, một người lính, một tùy tướng nào của nhà Ngô. Hoàng Tử Ngô Xương Văn ở cổ Loa nhưng không bị bức hại mà còn được Dương Bình Vương nhận làm con nuôi. Còn Nam Sách Vương chẳng rõ đi đâu, chúng tôi đang đi tìm về để cùng Dương Bình Vương trông coi triều chính.
Phạm Bạch Hổ nói:
- Vậy là hai đại tướng quân đang thi hành công vụ của triều đình. Nhưng tìm Nam Sách Vương sao hai đại tướng quân lại hạ cố tới lều trại của lão phu?
Dương Cát Lợi nói:
- Nghe tin Nam Sách Vương từ An Biên về Hồng Châu. Tại hạ và Đỗ tướng quân đến đón nhưng đến nới thì không tháy tăm hơi của Nam Sách Vương đâu. Hỏi thăm mấy bô lão thì họ nói thấy xa giá của Hoàng thượng rẽ về lối Đằng Châu. Tại hạ nghĩ hay là Nam Sách Vương rẽ vào đây thăm Phòng Át tướng quân. Nếu Nam Sách vương có ở đây xin Phòng Át tướng quân cho đón về để Dương Bình Vương khỏi lo lắng.
Phạm Bạch Hổ đáp:
- Lão phu làm gì có đại phúc được đón xa giá. Nhưng không sao, có công vụ như vậy lão phu mới được đón hai Đại tướng quân ở tệ xá ở xứ Đằng Châu này. Ha! Ha! Ha!. Bay đâu!
- Dạ.
- Làm cơm rượu thịt ngon lên đây để ta tiếp khách quý đồng lưu. Còn nữa, làm cơm rượu cho 5000 quân của triều đình ăn uống no say, rõ chưa?
- Dạ.
- Còn nữa, cho hai con ngựa của hai Đại tướng đây ăn uống cho no, rõ chưa?
- Dạ, bẩm chúa công rõ ạ.
Đỗ Cảnh Thạc nói:
- Phòng Át tướng quân chu đáo quá.
Cơm rượu xong, Phạm Bạch Hổ nói:
- Hai Đại tướng quân đang thi hành công vụ, không nên vì tình riêng, còn lão phu phải chấp hành. Hai tướng quân nếu muốn xem xét trang viên, trong các dinh thự, xin cứ tự nhiên để về còn bẩm báo với Dương Bình Vương cho rõ ràng, cho tỏ lòng trung của lão phu.
Dương Cát Lợi chắp tay:
- Dạ không dám, không dám. Chúng tôi xin cáo biệt Phòng Át rướng quân.
Phạm Bạch Hổ thi lễ và tiễn hai người lên ngựa dẫn quân về Cổ Loa. Phạm Bạch Hổ gọi:
- Bay đâu.
- Dạ.
- Ra núi Hun Sơn mời Hoàng thượng và các tướng về.
Khi Nam Sách Vương về, Phạm Bạch Hổ chắp tay vái và nói:
- Để cho Hoàng thượng phải khó nhọc, tội là ở hạ thần.
Nam Sách Vương chắp tay đáp lễ và nói:
- Ái khanh có tội gì đâu, lại còn có công cứu giá. Nếu không có khanh che chở, trẫm đã rơi vào tay Dương Tam Kha rồi. Đa tạ, đa tạ ơn cứu giá của khanh.
(Còn nữa)
CVL
PGS TS Cao Văn Liên
Link nội dung: https://www.vanhoavaphattrien.vn/viet-nam-dien-nghia-tap-ii-tieu-thuyet-lich-su-ky-4-a7852.html